- Erich Segal
Anh
gặp chị tại một buổi tiệc. Hôm ấy trông chị thật lộng lẫy. Bao nhiêu chàng trai
lịch lãm đến bắt chuyện với chị; còn anh, rất đỗi bình thường và không ai thèm
chú ý đến. Khi bữa tiệc gần tàn, anh bước đến mời chị đi uống cà phê. Chị rất
ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự, chị cũng nhận lời.
Nơi
họ ngồi là một quán cà phê xinh xắn. Bên cạnh chị, anh quá bối rối đến nỗi chẳng
nói được lời nào. Chị thấy khó chịu và có ý định ra về. Bất chợt, chị nghe anh
cất tiếng nói với người bồi bàn:
-
Anh mang cho tôi một chút muối, được không? Tôi muốn pha vào cà phê.
Mọi
người trong quán đưa mắt nhìn về phía anh. Mặt anh đỏ bừng, nhưng anh vẫn bình
thản bỏ muối vào tách cà phê của mình và cầm lên uống.
-
Tại sao anh lại có sở thích này? - Chị tò mò hỏi.
-
Hồi còn bé, gia đình tôi sống ở gần biển và tôi rất thích ra biển chơi đùa - Anh
ngập ngừng đáp - Tôi biết cảm nhận vị mặn chát của biển, nó giống y như vị của
cà phê pha muối này đây. Và mỗi khi dùng cà phê muối, tôi như được nhắc nhở đến
tuổi thơ, đến quê nhà của mình. Tôi nhớ quê tôi lắm! Tôi nhớ song thân mình, họ
vẫn còn đang sống ở đó - Nói đến đấy, mắt anh ươn ướt.
Trong
lòng chị chợt dâng lên một niềm xúc cảm sâu sắc. Đó là những tình cảm chân
thành, xuất phát từ tận đáy lòng anh. Một người đàn ông có thể kể về nỗi nhớ nhà
của mình chắc hẳn là người rất yêu mái ấm, biết quan tâm và có trách nhiệm với
gia đình. Và rồi chị cũng bắt đầu kể về quê nhà xa xôi của mình, về tuổi thơ và
gia đình mình. Cuộc nói chuyện thật sự thú vị và đó cũng là điểm khởi đầu tốt
đẹp cho câu chuyện của hai người.
Họ
tiếp tục hò hẹn. Càng lúc chị càng nhận ra anh giống như mẫu người mà chị hằng
mơ ước: bao dung, tốt bụng, nồng ấm và cẩn trọng. Một chàng trai đáng yêu như
thế mà suýt nữa chị đã quay lưng để lỡ mất! Tất cả là nhờ ly cà phê muối của
anh!
Rồi
chuyện tình của họ cũng diễn ra như bao chuyện tình đẹp khác: nàng công chúa kết
hôn cùng chàng hoàng tử và họ sống hạnh phúc bên nhau. Và cứ mỗi lần pha cà phê
cho anh, chị không quên bỏ vào một ít muối vì chị biết đó là sở thích của
anh.
Bốn
mươi năm sau, anh qua đời và để lại cho chị một lá thư:
"Em
yêu!
Mong
em hãy tha thứ cho anh vì anh đã nói dối em.
Và
đó cũng là lời nói dối duy nhất trong suốt cuộc đời anh - cà phê muối. Em còn
nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó anh đã quá hồi hộp. Thật ra anh
muốn gọi một ít đường, nhưng lại gọi thành muối. Thật khó để chữa lại nên anh
đành lơ đi và bịa ra câu chuyện về cà phê muối. Anh đã chẳng hề nghĩ rằng chính
điều đó đã đưa chúng ta đến với nhau! Đã bao lần, anh muốn thú thật với em về
điều ấy, nhưng anh sợ... Lúc này đây, biết mình sắp xa nhau mãi mãi, anh không
còn thấy sợ nữa khi thú thật với em điều này: anh không hề thích cà phê muối. Vị
của nó mới khủng khiếp làm sao! Nhưng anh đã uống nó cho đến cuối đời kể từ khi
anh biết em. Anh không cảm thấy ân hận về những gì anh đã làm cho em. Được sống
bên em là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời anh. Nếu được sống một lần
nữa, anh vẫn sẽ muốn có em bên mình, cho dù anh có phải uống cà phê muối thêm
suốt một cuộc đời nữa. "
Nước
mắt chị ướt đẫm cả trang thư.
Một
ngày nọ, có người hỏi chị:
-
Vị của cà phê muối như thế nào nhỉ?
-
Ngọt lắm - Chị đáp.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét