Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017
Bí mật hạnh phúc - Hạt giống tâm hồn
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
08:12
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Sẽ đến lúc - Hạt giống tâm hồn
Sẽ
đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự
ràng buộc một tâm hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây - trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ.
Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc Sống sẽ thêm phần ý nghĩa.
Tự do mơ về những điều sẽ đến.
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ - ngắm nhìn các vì sao.
Cảm nhận thật rằng bạn đang sốngẽ Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng.
Dù bất kỳ điều gì xảy ra!
Tất cả là bắt đầu, với tất cả những gì vốn có.
Chờ đón bạn phía trước.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin.
Của ngày mới đang đến.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.
Và bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây - trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ.
Và hãy giữ lại những điều đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc Sống sẽ thêm phần ý nghĩa.
Tự do mơ về những điều sẽ đến.
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ - ngắm nhìn các vì sao.
Cảm nhận thật rằng bạn đang sốngẽ Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng.
Dù bất kỳ điều gì xảy ra!
Tất cả là bắt đầu, với tất cả những gì vốn có.
Chờ đón bạn phía trước.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin.
Của ngày mới đang đến.
-
Veronica A. Shoffstall
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
08:08
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Người chia sẻ với người khác nhiều nhất - Hạt giống tâm hồn
Tình yêu là tất cả mọi điều. Đó là chìa khóa của cuộc đời và ảnh hưởng của tình yêu làm lay động cả thế giới
- Khuyết danh
Một
thầy giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi mà có lần ông được mời làm giám khảo. Mục
đích của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào có lòng quan tâm đến người khác nhất.
Người đoạt giải cuộc thi này là một cậu bé mới bốn tuổi.
Gần
nhà cậu bé có hai vợ chồng già luôn yêu thương và nướng tựa lẫn nhau. Cho đến
một ngày kia, khi bà cụ qua đời, ông cụ buồn đau khôn xiết. Nhìn thấy ông cụ đau
đớn, cậu bé đi qua nhà và leo vào ngồi trong lòng ông cụ, và cứ ngồi yên ở đó.
Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói gì để an ủi ông cụ, cậu bé trả lời:
-
Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ông khóc được thôi mà.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
08:03
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Bài học về cách chấp nhận - Hạt giống tâm hồn
Mỗi
lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến câu chuyện của
một cậu bé gần nhà.
Ngày đó, cậu bé đang tranh tài với các bạn cùng lớp cho một vai diễn trong vở kịch của trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm sức vào vai diễn thử này, mặc dù trong thâm tâm bà biết con trai mình không có năng khiếu diễn kịch. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến trường để đón em sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:
- Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?
Em la toáng lên và không thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:
Ngày đó, cậu bé đang tranh tài với các bạn cùng lớp cho một vai diễn trong vở kịch của trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm sức vào vai diễn thử này, mặc dù trong thâm tâm bà biết con trai mình không có năng khiếu diễn kịch. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến trường để đón em sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:
- Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?
Em la toáng lên và không thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:
-
Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:57
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Khi bạn vội vã - Hạt giống tâm hồn
(Chú
thích: Thời điểm trong câu chuyện là năm 1945, khi Mỹ thả bom nguyên tử xuống
thành phố Hiroshima của Nhất Bản. )
Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng. Ngoại trừ việc cùng danh tánh và sống chung dưới một mái nhà, hai cha con họ hầu như chẳng có điểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.
Một buổi sáng tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng rơi liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.
- Từ từ thôi, con ạ! - Người cha bảo - Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.
- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn. - Anh con trai cãi.
Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chỗ của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.
Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:
- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.
- Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. - Con trai ông càu nhàu.
- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chỗ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. - Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.
Chàng trai trẻ càng sốt ruột và tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã người chú và tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:
- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - Người con nói.
- Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.
- Chẳng lẽ bố không biết quý thời giờ à? - Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.
- Ô, bố quý thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.
Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ thật đẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo - thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy cảnh hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao!
Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đô xe lại.
- Chúng ta sẽ ngủ lại đây. - ông khoan khoái nói.
- Từ giờ trở về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa. - Anh con trai tức tối nói - Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!
- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?
Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.
Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đi đường - một người xa lạ - đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.
- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào. - Người cha già thì thầm.
- Để mất thời gian nữa à? - Chàng trai như muốn nổi đóa lên.
- Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần - đừng quên điều đó con ạ!
Anh con trai dừng xe mà trong lòng hết sức tức giận.
Khi họ giúp người nông dân kia kéo được chiếc xe khỏi chỗ lầy thì đã gần tám giờ sáng. Đột nhiên, có một vùng ánh sáng rất lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đến.
- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. - Người cha đoán.
- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi - Người con lầm bầm.
- Bình tĩnh đi... con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn. - ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.
Khi hai cha con ông đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:
- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.
Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng. Ngoại trừ việc cùng danh tánh và sống chung dưới một mái nhà, hai cha con họ hầu như chẳng có điểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.
Một buổi sáng tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng rơi liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.
- Từ từ thôi, con ạ! - Người cha bảo - Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.
- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn. - Anh con trai cãi.
Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chỗ của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.
Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:
- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.
- Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. - Con trai ông càu nhàu.
- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chỗ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. - Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.
Chàng trai trẻ càng sốt ruột và tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã người chú và tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:
- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - Người con nói.
- Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.
- Chẳng lẽ bố không biết quý thời giờ à? - Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.
- Ô, bố quý thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.
Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ thật đẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo - thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy cảnh hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao!
Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đô xe lại.
- Chúng ta sẽ ngủ lại đây. - ông khoan khoái nói.
- Từ giờ trở về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa. - Anh con trai tức tối nói - Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!
- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?
Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.
Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đi đường - một người xa lạ - đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.
- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào. - Người cha già thì thầm.
- Để mất thời gian nữa à? - Chàng trai như muốn nổi đóa lên.
- Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần - đừng quên điều đó con ạ!
Anh con trai dừng xe mà trong lòng hết sức tức giận.
Khi họ giúp người nông dân kia kéo được chiếc xe khỏi chỗ lầy thì đã gần tám giờ sáng. Đột nhiên, có một vùng ánh sáng rất lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đến.
- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. - Người cha đoán.
- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi - Người con lầm bầm.
- Bình tĩnh đi... con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn. - ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.
Khi hai cha con ông đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:
- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.
Họ
quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa cái thành phố có tên là
Hiroshima của Nhật Bản.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:54
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Bộ đồ của ba - Hạt giống tâm hồn
Lúc
nhỏ, bộ đồ ba mặc luôn khiến tôi thấy sượng sùng. Tôi muốn ba ăn mặc giống mấy
vị bác sĩ, luật sư chứ không như cách tôi trông thấy ba vào những sáng oi bức
khi ba thức dậy sớm để chiên trứng cho tôi và mẹ.
Ba ưa mặc chiếc quần jeans cũ mèm, với những dấu dao nhíp ở đũng quần, và chiếc áo vải với thật nhiều móc khóa, gài đủ thứ bút viết, thuốc lá, mắt kính, cờ-lê, tuốc-nơ-vít ở các túi. Giày của ba là loại có mũi bằng thép, rất khó cỏi ra nên tôi thỉnh thoảng cỏi giày giùm ba mỗi khi ông đi sửa máy lạnh về. Mà nghề nghiệp của ba cũng làm tôi thấy xấu hổ ghê gơm.
Tuy vậy, vì hãy còn là con nít nên tôi thường lén vào phòng ba, bắt chước mặc đồ của ba và săm soi trước gương. Trí tưởng tượng của tôi biến áo ba thành áo choàng của vua, và dây thắt lưng thành bao súng của lính. Tôi thường mặc áo lót của ba đi ngủ. Chính nhờ cái mùi mồ hôi quen thuộc trên cổ áo ba mà tôi trấn át được nỗi sợ bóng tối của mình. Nhưng đến mấy năm gần đây tôi bắt đầu ước chi ba bán quách mớ quần jeans đi để đổi lấy quần kaki và thay những đôi giày cổ lỗ SĨ bằng giày đế phẳng hợp thời trang hơn. Tôi cũng thôi không mặc đồ ba khi đi ngủ. Và cuối cùng thì mơ về một người cha khác.
Tôi đổ lỗi cho cách ăn mặc của ba đã gây nên những thất bại trong đời mình. Khi bị bọn con trai bắt nạt, tôi cầu mong chúng nhìn thấy ba đội nón cao bồi, cỏi trần và dẫn chó đi dạo. Tôi cảm tưởng như bọn con gái cười nhạo tôi vì thấy ba tôi mang đôi giày đen xì tự xén cỏ. Gia đình bọn nó thuê người khác cắt tỉa bãi cỏ (tôi tin chắc là họ ăn mặc cũng đẹp hơn ba tôi); trong khi ba tụi nó thảnh thơi dạo du thuyền trên vịnh, diện áo len màu vàng chanh và đi giày xăng-đan đắt tiền.
Ba chỉ mua có hai bộ đồ vét trong đời. Ba thích ăn mặc sao cho thoải mái để có thể dễ dàng chui xuống gầm xe. Thế nhưng, vào trước ngày kỉ niệm 20 năm ngày cưới của ba mẹ, ba cùng tôi tới tiệm Sears - cửa hàng quần áo nổi tiếng trong vùng. Suốt buổi trưa ba thử hết bộ này đến bộ kia. Mỗi bộ, ba đều bước đến trước gương, mỉm cười và gật đầu, hỏi giá rồi lại đi tìm bộ khác. Có lẽ ba thử đến cả chục bộ trước khi lái xe qua một cửa hàng giảm giá và mua ngay một bộ mà chẳng cần phải thử. Tối hôm đó, mẹ tôi mãi xuýt xoa là bà chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn thế.
Song, hôm ba mặc bộ đồ ấy đi dự lễ phát thưởng lớp 8 của tôi thì tôi ước gì ba ở nhà còn hơn. Sau buổi lễ (tôi được chọn là Học sinh Uu tú toàn diện), ba vừa thay bộ đồ bạc màu vừa khen ngợi thành tích của tôi. Khi ba vào ga-ra để rửa xe, tôi đánh bạo nói hết với ba về điều bị coi như sai trái đã sỉ nhục tôi ở tuổi 14.
- Tại sao ba không ăn mặc "tử tế" như ba của mấy đứa bạn con? - Tôi chất vấn.
Ba sửng sốt nhìn tôi với ánh mắt đau buồn, cố tìm câu trả lời. Rồi trước khi đi khuất vào ga-ra ba nói:
- Ba thích bộ đồ của mình.
Đến khi chính chắn hơn, tôi nghiệm ra rằng bọn con gái tránh né tôi không phải vì ba tôi, mà chính vì tôi, con trai của ông. Tôi nhận ra câu nói của ba tối hôm đó rõ ràng hàm ý là: "Có những thứ quan trọng hơn quần áo bên ngoài; và ba không thể tiêu phí đồng xu nào cho bản thân bởi vì con cần nhiều thứ". Ba chẳng cần nói thêm lời nào, nhưng tôi hiểu ba muốn nói: "Ba hy sinh để cuộc đời con sau này sẽ khá hơn cuộc đời ba"
Lễ tốt nghiệp trung học của tôi, ba đến dự trong bộ đồ mẹ mới mua hồi sáng sớm. Không hiểu sao ba có vẻ cao ráo đẹp trai và bệ vệ hơn những ông bố khác. Khi ba đi ngang, họ nhường lối cho ba - dĩ nhiên không phải vì bộ đồ mà vì con người ba. Nhận thấy sự tự tin trong dáng vẻ đường hoàng và niềm tự hào trong mắt ba, các bác sĩ và luật sư cư xử với ba thật lịch sự và trân trọng. Sau đó về nhà, ba cất ký bộ đồ tầm thường nhất của tiệm Sears ấy vào tủ. Và mãi cho đến lễ tang của ba, tôi không bao giờ trông thấy nó một lần nào nữa!
Tôi không biết ba đã mặc đồ gì khi mất. Nhưng lúc ấy ba đang làm việc nên ắt hẳn là ba đang mặc bộ đồ ưa thích của mình. Điều đó an ủi tôi nhiều lắm. Mẹ định tẩm liệm ba trong bộ đồ của tiệm Sears, nhưng tôi thuyết phục mẹ gỏi đến nhà tang lễ cái quần jeans cũ, chiếc áo vải và đôi giày sờn mép của ba.
Ba ưa mặc chiếc quần jeans cũ mèm, với những dấu dao nhíp ở đũng quần, và chiếc áo vải với thật nhiều móc khóa, gài đủ thứ bút viết, thuốc lá, mắt kính, cờ-lê, tuốc-nơ-vít ở các túi. Giày của ba là loại có mũi bằng thép, rất khó cỏi ra nên tôi thỉnh thoảng cỏi giày giùm ba mỗi khi ông đi sửa máy lạnh về. Mà nghề nghiệp của ba cũng làm tôi thấy xấu hổ ghê gơm.
Tuy vậy, vì hãy còn là con nít nên tôi thường lén vào phòng ba, bắt chước mặc đồ của ba và săm soi trước gương. Trí tưởng tượng của tôi biến áo ba thành áo choàng của vua, và dây thắt lưng thành bao súng của lính. Tôi thường mặc áo lót của ba đi ngủ. Chính nhờ cái mùi mồ hôi quen thuộc trên cổ áo ba mà tôi trấn át được nỗi sợ bóng tối của mình. Nhưng đến mấy năm gần đây tôi bắt đầu ước chi ba bán quách mớ quần jeans đi để đổi lấy quần kaki và thay những đôi giày cổ lỗ SĨ bằng giày đế phẳng hợp thời trang hơn. Tôi cũng thôi không mặc đồ ba khi đi ngủ. Và cuối cùng thì mơ về một người cha khác.
Tôi đổ lỗi cho cách ăn mặc của ba đã gây nên những thất bại trong đời mình. Khi bị bọn con trai bắt nạt, tôi cầu mong chúng nhìn thấy ba đội nón cao bồi, cỏi trần và dẫn chó đi dạo. Tôi cảm tưởng như bọn con gái cười nhạo tôi vì thấy ba tôi mang đôi giày đen xì tự xén cỏ. Gia đình bọn nó thuê người khác cắt tỉa bãi cỏ (tôi tin chắc là họ ăn mặc cũng đẹp hơn ba tôi); trong khi ba tụi nó thảnh thơi dạo du thuyền trên vịnh, diện áo len màu vàng chanh và đi giày xăng-đan đắt tiền.
Ba chỉ mua có hai bộ đồ vét trong đời. Ba thích ăn mặc sao cho thoải mái để có thể dễ dàng chui xuống gầm xe. Thế nhưng, vào trước ngày kỉ niệm 20 năm ngày cưới của ba mẹ, ba cùng tôi tới tiệm Sears - cửa hàng quần áo nổi tiếng trong vùng. Suốt buổi trưa ba thử hết bộ này đến bộ kia. Mỗi bộ, ba đều bước đến trước gương, mỉm cười và gật đầu, hỏi giá rồi lại đi tìm bộ khác. Có lẽ ba thử đến cả chục bộ trước khi lái xe qua một cửa hàng giảm giá và mua ngay một bộ mà chẳng cần phải thử. Tối hôm đó, mẹ tôi mãi xuýt xoa là bà chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn thế.
Song, hôm ba mặc bộ đồ ấy đi dự lễ phát thưởng lớp 8 của tôi thì tôi ước gì ba ở nhà còn hơn. Sau buổi lễ (tôi được chọn là Học sinh Uu tú toàn diện), ba vừa thay bộ đồ bạc màu vừa khen ngợi thành tích của tôi. Khi ba vào ga-ra để rửa xe, tôi đánh bạo nói hết với ba về điều bị coi như sai trái đã sỉ nhục tôi ở tuổi 14.
- Tại sao ba không ăn mặc "tử tế" như ba của mấy đứa bạn con? - Tôi chất vấn.
Ba sửng sốt nhìn tôi với ánh mắt đau buồn, cố tìm câu trả lời. Rồi trước khi đi khuất vào ga-ra ba nói:
- Ba thích bộ đồ của mình.
Đến khi chính chắn hơn, tôi nghiệm ra rằng bọn con gái tránh né tôi không phải vì ba tôi, mà chính vì tôi, con trai của ông. Tôi nhận ra câu nói của ba tối hôm đó rõ ràng hàm ý là: "Có những thứ quan trọng hơn quần áo bên ngoài; và ba không thể tiêu phí đồng xu nào cho bản thân bởi vì con cần nhiều thứ". Ba chẳng cần nói thêm lời nào, nhưng tôi hiểu ba muốn nói: "Ba hy sinh để cuộc đời con sau này sẽ khá hơn cuộc đời ba"
Lễ tốt nghiệp trung học của tôi, ba đến dự trong bộ đồ mẹ mới mua hồi sáng sớm. Không hiểu sao ba có vẻ cao ráo đẹp trai và bệ vệ hơn những ông bố khác. Khi ba đi ngang, họ nhường lối cho ba - dĩ nhiên không phải vì bộ đồ mà vì con người ba. Nhận thấy sự tự tin trong dáng vẻ đường hoàng và niềm tự hào trong mắt ba, các bác sĩ và luật sư cư xử với ba thật lịch sự và trân trọng. Sau đó về nhà, ba cất ký bộ đồ tầm thường nhất của tiệm Sears ấy vào tủ. Và mãi cho đến lễ tang của ba, tôi không bao giờ trông thấy nó một lần nào nữa!
Tôi không biết ba đã mặc đồ gì khi mất. Nhưng lúc ấy ba đang làm việc nên ắt hẳn là ba đang mặc bộ đồ ưa thích của mình. Điều đó an ủi tôi nhiều lắm. Mẹ định tẩm liệm ba trong bộ đồ của tiệm Sears, nhưng tôi thuyết phục mẹ gỏi đến nhà tang lễ cái quần jeans cũ, chiếc áo vải và đôi giày sờn mép của ba.
Buổi
sáng hôm tang lễ, tôi lấy dao nhíp đục một lỗ trên dây thắt lưng của ba cho nó
vừa với eo mình. Xong, tôi mặc bộ đồ tiệm Sears của ba vào. Thu hết can đảm, tôi
nhìn mình trong gương. Đó! Ngoại trừ bộ đồ, dáng vẻ tôi mới nhỏ bé và tầm thường
làm sao. Một lần nữa, như thời thơ ấu, bộ đồ lại lùng thùng phủ lên thân hình
còm nhom của tôi. Mùi của ba lại phả lên mơn trơn khuôn mặt tôi, nhưng không thể
nào an ủi tôi được. Tôi không chắc lắm về vóc người của ba - tôi đã không còn là
thằng bé nông nổi từ lâu rồi. Đứng lặng trước gương, nước mắt dâng trào, tôi cố
tưởng tượng ra "mình sẽ như thế nào trong quãng đời sau này" - những ngày tôi sẽ
lớn lên trong bộ đồ của ba.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:49
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Chiếc bình vỡ - Hạt giống tâm hồn
Hạnh phúc đồng hành nơi tình bạn.
- Pam Brown
Nổi
bật trong số những đồ trang trí và những món nữ trang trưng bày trong phòng của
một cô bé 15 tuổi là một chiếc bình bằng gốm màu xanh da trời, có vẽ hình những
bông hoa màu sắc sặc sỡ. Đó không phải là một chiếc bình đẹp và nguyên vẹn. Nó
đã bị rạn nứt ở nhiều nơi. Dù chủ nhân của chiếc bình đã lắp ghép cẩn thận những
mảnh vỡ lại, nhưng nhìn từ xa người ta vẫn có thể thấy những vết nứt chi chít
của nó. Nếu chiếc bình ấy có thể cất được thành lời thì nó sẽ kể cho bạn nghe về
câu chuyện của hai cô gái và tình bạn tuyệt vời giữa họ.
Amy
và June quen nhau trên một chuyến bay khi hai cô bé cùng theo cha từ Bangkok trở
về nhà - hai ông bố vốn là đối tác làm ăn của nhau và họ đến Bangkok để tham dự
một cuộc họp. June ngồi ở phía sau Amy. Khi bay được nửa quãng đường, Amy ngập
ngừng quay lại và đưa cho June một bình hoa màu xanh da trời bằng gốm. Cử chỉ ấy
tuy không trang trọng lắm nhưng với hai cô bé điều đó đã được xem như một lời
giới thiệu và một vật ký niệm đánh dấu cho tình bạn của họ. June nhận lấy món
quà rồi cả hai đều nhìn nhau cười bẽn lẽn. Thế là ngày hôm ấy, tình bạn giản dị
giữa hai bé gái cùng bốn tuổi, Amy và June, đã được giao kết.
Nhiều
năm trôi qua, Amy và June cùng nhau lớn lên. Họ chơi chung, học chung và lẽ
đương nhiên, họ trở thành những người bạn tâm giao, tin cậy nhất của nhau. Bờ
vai của Amy là nơi để June gục đầu vào khóc nức nở, kể lể về nỗi đau buồn khi
con chó nhỏ của cô bé bị chết trong một tai nạn xe hơi. Lúc Amy bị mọi người chế
giễu khi cô trượt té trong một buổi thi năng khiếu thể dục dụng cụ, June đã có
mặt ngay bên cạnh Amy để chia sẻ và bênh vực bạn mình. Khi June bỏ nhà ra đi vào
năm lên 10 tuổi sau một cuộc cãi vã với mẹ mình thì chính Amy đã khuyên June
quay về nhà. Và June đã là người an ủi Amy khi người chú thân yêu của cô bé qua
đời. June đã trở thành một phần của Amy và ngược lại, Amy cũng chiếm một vị trí
quan trọng không thể thay thế trong cuộc sống của June.
Thế
nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng bao giờ êm ái, phang lặng như một thảm hoa hồng.
Người ta thay đổi khi đến tuổi trưởng thành - có thể tốt hơn hoặc cũng có thể
xấu đi. Đôi khi, những thay đổi này khó lòng được chấp nhận. Và ngay cả những
tình bạn đặc biệt nhất cũng có thể đổ vỡ. Năm 14 tuổi, Amy bắt đầu có bạn trai,
ở lứa tuổi này, đối với Amy, bạn trai đúng là một món quà trời cho. Amy dành hết
thời gian hẹn hò với người bạn trai và càng ngày càng ít gặp June. Dù thấy lòng
bị tổn thương, June vẫn luôn cố gắng thông cảm với bạn mình. Cô vẫn có mặt bên
Amy sau mỗi lần Amy cãi vã với bạn trai và cần đến cô để giải tỏa nỗi buồn. Còn
khi June cần đến Amy thì cô lại đang mê mải ở tận đâu đâu với anh bạn của mình.
Và cứ thế, Amy vẫn vô tâm và tiếp tục trút gánh nặng ưu phiền lên June. Đến một
ngày, quá buồn và thất vọng về thái độ thờ ơ của bạn mình, June đã gọi Amy sang
nhà mình để nói chuyện. Trong khi June cố gắng bày tỏ những khó khăn và ưu tư
của mình Amy đã không thèm nghe mà còn gạt phắt lời cô.
-
Chuyện ấy nói sau đi.
Sau
đó Amy hỏi ý kiến June về việc cô nên mua quà gì cho bạn trai nhân dịp nửa năm
ngày họ quen nhau. Thái độ đó của Amy như giọt nước cuối cùng làm tràn ly. June
không thể chịu đựng thêm được nữa. Bao nhiêu giận dữ, đau khổ, oán hờn và thất
vọng chất chứa trong cô bao ngày chợt dâng trào, cô òa khóc và lớn tiếng với
Amy.
-
Cậu coi tớ là gì chứ, Amy? Là bạn cậu hay chỉ là một con chó bé nhỏ của cậu? -
June nói trong nước mắt. Cô hy vọng là Amy sẽ hiểu ra và xin lỗi mình.
Nhưng
không. Amy tìm cách chống chế và hét lại June. Tình bạn gắn bó trong 10 năm của
họ đang tan dần trước mắt hai cô gái. Chẳng ai trong họ muốn cứu vãn tình
hình.
-
Đúng đấy, June! Tớ căm ghét cậu! - Amy hét lên.
Còn
gì để nói nữa! June xoe tròn đôi mắt ướt đẫm nhìn sững Amy. Amy quay phắt đi,
đừng đừng bước ra khỏi phòng June, kéo cánh cửa đóng sầm lại sau lưng mình.
Chiếc bình gốm màu xanh da trời trên kệ lắc lư rồi rơi xuống sàn, vỡ tan thành
nhiều mảnh. Nước mắt giàn giụa, June quỳ xuống sàn nhặt lên từng mảnh vỡ. Thế là
hết. Hết rồi những tiếng cười khúc khích trong veo của hai đứa. Hết rồi những
buổi tán gẫu, những bữa tiệc kéo dài phải ngủ lại nhà nhau. Và cũng hết rồi
những lần hai đứa huyên thuyên bất tận trên điện thoại... Hết thật rồi! Tình bạn
10 năm đã vỡ tan tành như chiếc bình mà June đã nâng niu như báu vật suốt bao
nhiêu năm, chiếc bình tượng trưng cho tất cả những gì tuyệt vời nhất của tình
bạn.
Nỗi
đau mất đi người bạn thân nhất, mất đi người mình tin tưởng nhất còn đau xót hơn
cả việc bị ngàn vết dao đâm. June gục người trên ghế nức nở. Đây không phải là
chuyện cãi nhau ngớ ngẩn nhưng đôi lúc vẫn xảy ra giữa cô và Amy. Lần này quá
đỗi trầm trọng và khó lòng hòa giải. Một cảm giác trống trải khủng khiếp chiếm
ngự trái tim June. Cô biết tình cảm gắn bó giữa họ chỉ còn là con số không to
tương. Cô cũng biết chẳng cách nào có thể hàn gắn lại được. Tất cả đã kết
thúc.
Những
ngày sau đó, khi gặp nhau ở trường, cả June và Amy đều lạnh lùng và cư xử với
nhau như người xa lạ. Không lâu sau lần cãi vã đó, Amy chia tay người bạn trai
của cô. June biết lúc ấy Amy đang cần mình nhưng cả hai đều bương bỉnh, tiếp tục
giữ thái độ băng giá và xa cách với nhau. Amy không tha thứ cho những lời kết
tội "độc ác" của June. Và cả June, cô cũng không tìm được trong trái tim nguội
lạnh của mình một chút hơi ấm nào để có thể tha thứ cho Amy. vết thương thể xác
và nỗi đau tinh thần đều cần đến thời gian để chữa lành. Cũng giống như chiếc
bình gốm vậy. Những mảnh vỡ của nó vẫn nằm nguyên trong ngăn kéo của June. Dau
rằng có thể gắn chúng lại với nhau, và dù cẩn thận đến đâu, những vết nứt vẫn
còn đó. Một chiếc bình đã vỡ không bao giờ có thể lấy lại sự nguyên vẹn như
trước được.
Một
năm trôi qua. Đến ngày sinh nhật của June, thay vì vui sương và hạnh phúc, June
lại thấy buồn. Cô nhớ lại ngày sinh nhật lần thứ 14 của mình, một tháng trước
khi cuộc cãi vã nghiêm trọng xảy ra. Ngày hôm đó thật tuyệt; cô và Amy đã rất
vui vẻ bên nhau. Họ cứ khúc khích cười mãi về những điều chẳng đâu vào đâu rồi
lao vào giành ăn với nhau. Họ đã cùng thề nguyền rằng tình bạn của họ sẽ mãi mãi
không bao giờ đổi thay. Những giọt nước mắt thấm đẫm sự ngọt ngào lẫn đắng cay
dâng lên trong khóe mắt của June. Cô vẫn còn nhớ hình ảnh cô bé Amy 4 tuổi đang
chìa chiếc bình màu xanh về phía cô.
Có
tiếng chuông reo. June bật dậy và chạy ra cửa. Cô đang chờ người chị họ của mình
đến. Cánh cửa mở ra. June cứng đờ cả người. Amy đang đứng tại ngưỡng cửa, tay
cầm một gói quà nhỏ.
-
Tớ chỉ muốn nói rằng tớ...
Hai
người bạn thân cũ nhìn nhau, cảm xúc của cả hai đang phản chiếu trên gương mặt
của nhau.
-
Ch... ú... c si... nh nhật vui vẻ, June.
Cuối
cùng thì Amy cũng lắp bắp xong đủ câu. Cô giúi món quà vào tay June rồi chạy
nhanh ra đường-. June cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình đuổi theo Amy, nhưng
cô vẫn đứng yên. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng khép cửa lại.
Về
đến phòng mình, June ngồi xuống giường và mở món quà ra. Đó là một chiếc vòng
đeo tay. Đính vào đó là một mảnh giấy ghi hàng chữ: "June thân mến, Chúc Mừng
Sinh Nhật thứ 15. Amy", và phía cuối là câu tái bút "Tớ xin lỗi". Chỉ vỏn vẹn có
ba từ. Ba từ đơn giản mà đong đầy niềm vui trong trái tim June. Cô nhấc điện
thoại và gọi Amy. Cùng lúc trong đầu cô nhắc mình là phải hàn gắn lại chiếc bình
vỡ. Cho dù nó sẽ không bao giờ có thể hoàn hảo như cũ, nhưng một chiếc bình
không hoàn hảo vẫn tốt hơn một chiếc bình vỡ nát.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:43
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Vị ngọt tình yêu - Hạt giống tâm hồn
Yêu có nghĩa là không bao giờ nói hối tiếc.
- Erich Segal
Anh
gặp chị tại một buổi tiệc. Hôm ấy trông chị thật lộng lẫy. Bao nhiêu chàng trai
lịch lãm đến bắt chuyện với chị; còn anh, rất đỗi bình thường và không ai thèm
chú ý đến. Khi bữa tiệc gần tàn, anh bước đến mời chị đi uống cà phê. Chị rất
ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự, chị cũng nhận lời.
Nơi
họ ngồi là một quán cà phê xinh xắn. Bên cạnh chị, anh quá bối rối đến nỗi chẳng
nói được lời nào. Chị thấy khó chịu và có ý định ra về. Bất chợt, chị nghe anh
cất tiếng nói với người bồi bàn:
-
Anh mang cho tôi một chút muối, được không? Tôi muốn pha vào cà phê.
Mọi
người trong quán đưa mắt nhìn về phía anh. Mặt anh đỏ bừng, nhưng anh vẫn bình
thản bỏ muối vào tách cà phê của mình và cầm lên uống.
-
Tại sao anh lại có sở thích này? - Chị tò mò hỏi.
-
Hồi còn bé, gia đình tôi sống ở gần biển và tôi rất thích ra biển chơi đùa - Anh
ngập ngừng đáp - Tôi biết cảm nhận vị mặn chát của biển, nó giống y như vị của
cà phê pha muối này đây. Và mỗi khi dùng cà phê muối, tôi như được nhắc nhở đến
tuổi thơ, đến quê nhà của mình. Tôi nhớ quê tôi lắm! Tôi nhớ song thân mình, họ
vẫn còn đang sống ở đó - Nói đến đấy, mắt anh ươn ướt.
Trong
lòng chị chợt dâng lên một niềm xúc cảm sâu sắc. Đó là những tình cảm chân
thành, xuất phát từ tận đáy lòng anh. Một người đàn ông có thể kể về nỗi nhớ nhà
của mình chắc hẳn là người rất yêu mái ấm, biết quan tâm và có trách nhiệm với
gia đình. Và rồi chị cũng bắt đầu kể về quê nhà xa xôi của mình, về tuổi thơ và
gia đình mình. Cuộc nói chuyện thật sự thú vị và đó cũng là điểm khởi đầu tốt
đẹp cho câu chuyện của hai người.
Họ
tiếp tục hò hẹn. Càng lúc chị càng nhận ra anh giống như mẫu người mà chị hằng
mơ ước: bao dung, tốt bụng, nồng ấm và cẩn trọng. Một chàng trai đáng yêu như
thế mà suýt nữa chị đã quay lưng để lỡ mất! Tất cả là nhờ ly cà phê muối của
anh!
Rồi
chuyện tình của họ cũng diễn ra như bao chuyện tình đẹp khác: nàng công chúa kết
hôn cùng chàng hoàng tử và họ sống hạnh phúc bên nhau. Và cứ mỗi lần pha cà phê
cho anh, chị không quên bỏ vào một ít muối vì chị biết đó là sở thích của
anh.
Bốn
mươi năm sau, anh qua đời và để lại cho chị một lá thư:
"Em
yêu!
Mong
em hãy tha thứ cho anh vì anh đã nói dối em.
Và
đó cũng là lời nói dối duy nhất trong suốt cuộc đời anh - cà phê muối. Em còn
nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó anh đã quá hồi hộp. Thật ra anh
muốn gọi một ít đường, nhưng lại gọi thành muối. Thật khó để chữa lại nên anh
đành lơ đi và bịa ra câu chuyện về cà phê muối. Anh đã chẳng hề nghĩ rằng chính
điều đó đã đưa chúng ta đến với nhau! Đã bao lần, anh muốn thú thật với em về
điều ấy, nhưng anh sợ... Lúc này đây, biết mình sắp xa nhau mãi mãi, anh không
còn thấy sợ nữa khi thú thật với em điều này: anh không hề thích cà phê muối. Vị
của nó mới khủng khiếp làm sao! Nhưng anh đã uống nó cho đến cuối đời kể từ khi
anh biết em. Anh không cảm thấy ân hận về những gì anh đã làm cho em. Được sống
bên em là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời anh. Nếu được sống một lần
nữa, anh vẫn sẽ muốn có em bên mình, cho dù anh có phải uống cà phê muối thêm
suốt một cuộc đời nữa. "
Nước
mắt chị ướt đẫm cả trang thư.
Một
ngày nọ, có người hỏi chị:
-
Vị của cà phê muối như thế nào nhỉ?
-
Ngọt lắm - Chị đáp.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:38
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Giai điệu tuyệt vời - Hạt giống tâm hồn
Nguyên lai chúng ta đều là những thiên thần một cánh; và chúng ta chỉ bay được khi ôm chặt lấy nhau.
- Luciano De Cresehenzo
Mùa
xuân năm 1983, bà Margaret Patrick, một phụ nữ da đen, tới trưng tâm người già
cô đơn ở Southeast để theo tập chương trình vật lý trị liệu. Khi được giấm đốc
dẫn đi thăm cơ sở vật chất, bà Margaret bỗng sựng lại, nhìn trân trân vào cây
đàn piano trong góc phòng. Bắt gặp ấnh mắt ấy, bà giám đốc hỏi:
-
Có điều gì không ổn với bà chăng?
-
Không, - bà Margaret đáp khẽ, - chỉ vì nó gọi lên những ký ức xa xưa. Trước khi
bị đột quy âm nhạc đã là lẽ sống của đời tôi.
Rồi
người cựu nghệ sĩ dương cầm ấy tư lự kể về những khoảnh khắc thăng hoa trong sự
nghiệp của mình. Nhìn bàn tay bà Margaret buông thõng, giám đốc đột nhiên bảo bà
hãy ngồi đợi chút xíu. Lát sau, bà quay lại cùng với một phụ nữ dáng người thấp
bé, tay chống gậy, tóc bạc trắng, đeo kính dày cộm. Đó là bà Ruth Eisenberg -
cũng từng chơi đàn piano và từng đoạn tuyệt âm nhạc sau cơn đột quy. Hơn nữa,
cũng giống như bà Margaret, bà cũng là bà ngoại, bà góa và cũng từng bị mất con.
Điều khác biệt giữa họ là mỗi người đều còn lại một bàn tay khỏe mạnh: bà Ruth
tay phải và bà Margaret tay trái.
-
Tôi có cảm giác là hai bà sẽ làm nên điều kỳ diệu.
-
Bà giám đốc giải thích.
-
Bà có biết bản Van-sơ của Chopin không? - Bà Ruth hỏi. Bà Margaret gật đầu.
Thế
rồi cả hai sát cánh trên chiếc ghế dài. Một bàn tay da đen với những ngón dài
gầy guộc, và một bàn tay da trắng, ngắn ngủn, tròn trịa lướt thoăn thoắt trên
phím đàn. Họ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, quên bẵng đi sự hiện diện
của những người xung quanh.
Kể
từ đó, họ như hình với bóng mang đến tiếng đàn du dương tới hàng triệu khán
thính giả. Trên màn ảnh nhỏ, tại nhà thờ, trường học, trung tâm phục hồi chức
năng, viện dưỡng lão. Công chúng luôn ngẩn ngơ trước hình ảnh bàn tay vô dụng
của bà Margaret quàng sau lưng bà Ruth; và bàn tay yếu đuối của bà Ruth lặng lẽ
đặt lên đùi bà Margaret. Thường thì, bàn tay khỏe mạnh của bà Ruth đi nốt còn
bàn tay lành lặn của bà Margaret thì đánh đệm theo. Dạo đầu là Chopin, Bach rồi
đến Beethoven - nhịp nhàng hơn cả trong mơ. Bà Margaret sung sương bảo:
-
Âm nhạc của tôi bị cưóp đi nhưng bù lại tôi có Ruth.
Bà
Ruth im lặng, khóe mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Đó
là câu chuyện về hai người phụ nữ - bây giờ họ tự gọi mình là Evory và Ivory (gỗ
mun và ngà voi - hai vật liệu làm nên chiếc đàn piano).
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
07:35
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017
Nguồn động viên - Hạt giống tâm hồn
Một số những câu chuyện về sự thành công vĩ đại nhất trong lịch sử đều xuất phát từ một lời động viên hay sự tin tưởng của một người yêu hay một người bạn đáng tin cậy. Nếu không nhờ một người vợ có niềm tin mạnh mẽ như Sophia, chúng tôi hẳn đã không liệt kê giữa những tên tuổi vĩ đại của nền văn học Mỹ cái tên Nathaniel Hawthorne.
Một
ngày nọ khi Nathaniel đau khổ đi về nhà và bảo với vợ rằng ông vừa bị mất việc,
bà đã khiến ông ngạc nhiên bằng một câu nói phấn khởi.
-
Thế thì giờ anh đã có thời gian để viết sách rồi!
-
ừ, - ông đáp trong sự lo lắng, - nhưng chúng ta sẽ sống bằng cái gì khi anh đang
viết?
Trước
sự ngạc nhiên của chồng, Sophia mở một ngăn kéo và rút ra một số tiền đáng
kể.
-
Em lấy số tiền đó ở đâu vậy? - ông la lên.
-
Em vẫn luôn biết rằng anh là một thiên tài. - Bà bảo - Em đã biết rằng một ngày
nào đó anh sẽ viết nên một kiệt tác. Cho nên mỗi tuần em đã giữ lại một ít trong
số tiền chợ anh đưa cho em. Chỗ này đủ cho chúng ta sống qua một năm.
Với
sự tin tưởng và kỳ vọng của vợ, Nathaniel đã cho ra đời một trong những tiểu
thuyết vĩ đại nhất của văn học Mỹ: "Chữ A màu đỏ".
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
21:41
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Mãi mãi tuổi 17 - Hạt giống tâm hồn
Những giọt nước mắt đắng cay, xót xa nhất nhỏ xuống những ngôi mộ người thân chính là những lời chưa kịp nói và những điều chưa kịp làm.
- Harriet Beecher Stowe
Nỗi
đau đớn cực độ giày vò tâm trí tôi. Giờ tôi chỉ còn là một con số thống kê vô
hồn. Khi mới đến đây, tôi cảm thấy cô độc lạ thường. Tôi ngập chìm trong đau khổ
và mong tìm được ai đó cảm thông, chia sẻ.
Nhưng
tôi đã không tìm được một sự cảm thông nào. Chung quanh tôi là hàng ngàn thân
xác khác cũng bị bầm giập như tôi. Tôi được gắn cho một con số và bị phần vào
nhóm những người "Chết vì tai nạn giao thông".
Cái
ngày tôi từ giã cõi đời này là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác.
Chao ôi, ước gì lúc ấy tôi đã chịu đi xe buýt! Nhưng tôi đã quá ác cảm với xe
buýt. Tôi nhớ là mình đã làm mình làm mẩy với mẹ để lấy xe hơi đi cho bằng
được.
-
Cho con lái đi mà mẹ. - Tôi nài nỉ. - Bạn con đứa nào cũng đi xe hơi cả mà có
sao đâu.
Khi
chuông reng lúc 2 giờ 30 phút chiều, tôi quẳng vội sách vở vào ngăn tủ của mình
và tự nhủ: "Mình được tự do đến sáng mai!".
Tôi
chạy nhanh đến chỗ đậu xe, hứng chí với ý nghĩ sẽ được ngồi sau tay lái chiếc xe
hơi và muốn làm gì với nó thì làm.
Tai
nạn xảy ra như thế nào giờ đây không còn quan trọng nữa. Tôi đã làm điều dại dột
- phóng xe rất nhanh và trổ tài lạng lách. Nhưng lúc ấy tôi lại đang cho rằng đó
là sự tận hưởng tự do của mình và lấy đó làm điều khoái trá. Điều cuối cùng tôi
còn nhớ là tôi mới vừa chạy ngang qua một bà cụ có vẻ như đang đi rất chậm. Rồi
tôi nghe một tiếng va chạm lớn, người tôi bị chao đảo khủng khiếp. Kiếng và sắt
thép văng ra khắp nơi. Toàn thân tôi như bị lộn nhào cả lên. Tôi nghe một tiếng
thét kinh hoàng từ chính miệng mình và rồi không biết gì nữa cả.
Bổng
nhiên tôi tỉnh dậy, chung quanh hoàn toàn im lặng. Một nhân viên cảnh sát đang
đứng phía trên tôi bên cạnh một bác sĩ. Toàn thân tôi đầy thương tích. Cả người
tôi đẫm máu. Những mảnh kiếng vụn nhọn hoắt găm khắp thân tôi. Điều lạ lùng là
tôi không cảm thấy đau đớn gì cả. Này, đừng kéo tấm vải phủ kín mặt tôi như vậy
chứ! Tôi không thể chết. Tôi chỉ mới 17 tuổi. Tối nay tôi còn có hẹn với bạn gái
tôi nữa. Bao nhiêu điều thú vị trong cuộc sống còn đang chờ đợi tôi phía trước.
Tôi vẫn chưa thụ hưởng hết mà. Không! Không! Tôi không thể chết được!
Rồi
người ta đặt tôi vào trong một cái hộc. Gia đình đến nhận dạng tôi. Tại sao
người thân phải chứng kiến tôi trong tình trạng như thế này? Tại sao tôi phải
nhìn vào mắt của mẹ khi mẹ đang phải đương đầu với nỗi đau khủng khiếp nhất
trong cuộc đời mình? Cha trông già sọm hẳn đi. Cha nói với người đàn ông trực ở
đấy:
-
Vâng! Đó chính là con trai chúng tôi.
Đám
tang cũng thật kỳ lạ. Tôi thấy tất cả họ hàng và bạn bè đi về phía quan tài mình
nằm. Họ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn bã nhất mà tôi từng thấy. Một vài đứa bạn tôi
khóc sụt sùi. Vài cô gái sờ vào tay tôi và nức nở quay đi.
Ai
đó làm ơn đánh thức tôi dậy! Tôi xin các người. Hãy đem tôi ra khỏi chỗ này. Tôi
không thể chịu đựng nỗi khi nhìn thấy cha và mẹ đau khổ như thế. Ông bà tôi suy
sụp, bước đi không vững. Anh chị em tôi thờ thẫn như những bóng ma và cử động
như người máy. Mọi người bằng hoàng. Không ai tin được chuyện này. Chính tôi
cũng không tin.
Làm
ơn đừng chôn tôi! Tôi không chết!
Tôi
có nhiều chuyện phải làm! Tôi muốn cười đùa và chạy nhảy trở lại.
Tôi
muốn ca hát và nhảy múa. Làm ơn đừng chôn tôi dưới lớp đất kia!
"Con
hứa nếu Thượng Đế cho con thêm một cơ hội nữa, con sẽ là người lái xe cẩn thận
nhất trên thế giới này. "
Tất
cả những điều tôi muốn là hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.
"Làm
ơn đi Thượng Đế, con chỉ mới 17 tuổi thôi. "
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
21:17
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Lỗi lầm - Hạt giống tâm hồn
Phương thuốc chữa khỏi mọi bệnh tật, lỗi lầm, nỗi bận tâm, ưu phiền và tội lỗi của con người, tất cả đều nằm ở một từ yêu". Đó là sức mạnh tuyệt vời để sản sinh và tái tạo sự sống.
- Lydia Maria Child
Tôi
gặp gia đình của Jane White khi tôi bước vào năm đầu tiên của đời sinh viên. Tôi
và cô ấy học chung một lớp. Lần đầu tiên tôi đến nhà Jane, tôi cảm thấy không
khí ấm áp như ở nhà mình, dù gia đình họ hoàn toàn chẳng có chút gì giống gia
đình tôi.
Trong
gia đình tôi, khi có bất cứ chuyện gì không hay xảy ra, điều đầu tiên và quan
trọng nhất cần làm là tìm ra người nào phạm lỗi.
-
Đứa nào bày ra như thế này? - Mẹ tôi sẽ hỏi ngay như vậy khi thấy nhà bếp bề bộn
ngổn ngang.
-
Cái này chắc là tại Catherine hết đây! - Cha tôi sẽ khẳng định như vậy khi chiếc
xe hơi bị hư hay máy rửa chén ngừng chạy.
Ngay
từ hồi còn nhỏ, mấy anh chị em tôi đã quen với việc mách tội của nhau. Chúng tôi
đã dành hẳn một chỗ cho việc đổ lỗi: tại bàn ăn.
Nhưng
gia đình họ White này thì không như vậy. Họ chẳng quan tâm đến việc ai đã phạm
sai lầm gì. Họ lướt qua những lỗi lầm của nhau và tiếp tục vui vẻ sống. Vẻ đẹp
đáng quý ấy đã thấm sâu trong tôi vào cái mùa hè mà Jane chia tay cuộc sống.
Gia
đình White có sáu người con: ba trai và ba gái. Một người con trai đã chết từ
bé, có lẽ chính vì thế mà năm anh em còn lại rất gần gũi nhau.
Đó
là một ngày tháng bảy, mấy chị em gái của Jane và tôi quyết định lái xe lên New
York chơi. Từ Florida, nơi họ ở, đến New York khá xa. Lúc ấy, Amy, con gái út
trong nhà, mới tròn 16. Cô bé mới lấy được bằng lái nên rất hãnh diện và hào
hứng khi được lái xe trên đường đi. Amy vui vẻ khoe tấm bằng của mình với mọi
người nó gặp.
Ban
đầu, chị Sarah và Jane thay nhau xem chừng Amy lái, nhưng đến những quãng đường
vắng vẻ, họ đã để Amy tự lái một mình. Chúng tôi dừng lại ăn trưa. Sau đó, Amy
tiếp tục cầm lái. Đến một giao lộ khi đèn đỏ bật lên, chẳng biết do bối rối hay
lơ đễnh không trông thấy, Amy vẫn tiếp tục chạy qua. Một chiếc xe tải đã đâm sầm
vào xe chúng tôi.
Jane
chết ngay tức khắc.
Tôi
chỉ bị xây xát nhẹ. Và điều khó khăn nhất mà tôi phải làm lúc ấy là gọi về nhà
Jane để báo tin dữ. Mất một người bạn tôi đã thấy đau đớn lắm rồi, với bố mẹ
Jane, chẳng biết họ sẽ khó khăn đến dường nào.
Khi
hai ông bà đến bệnh viện, thấy ba chúng tôi nằm chung phòng họ đã ôm chúng tôi
mà khóc, vừa đau đớn vừa mừng. Mừng vì Sarah và Amy còn sống. Sarah bị thương ở
đầu còn Amy thì bị gãy chân. Họ lau nước mắt cho hai cô con gái và còn chọc Amy
vài câu khi giúp cô bé tập mang cây nạng.
Họ
chỉ nói đi nói lại với hai cô con gái và đặc biệt với Amy: "Các con còn sống là
ba mẹ mừng rồi!".
Tôi
thật ngạc nhiên. Chẳng một lời trách móc hay buộc tội nào!
Sau
này, có một lần tôi hỏi mẹ Jane tại sao họ không bao giờ đả động gì đến việc Amy
lái xe vượt đèn đỏ, bà ngậm ngùi trả lời rằng:
-
Jane đã đi rồi, bác nhớ nó vô cùng. Có nói gì cũng chẳng mang nó về lại được.
Còn Amy có cả một quãng đời phía trước. Làm sao nó sống vui vẻ và hạnh phúc được
khi nó cứ mang cảm giác tội lỗi là chính nó đã gây ra cái chết cho chị mình?
Bà
nói đúng. Giờ đây, Amy đã tốt nghiệp đại học và đã lập gia đình. Amy làm giáo
viên cho một trường khuyết tật và hiện đang là mẹ của hai cô con gái nhỏ, đứa
con đầu lòng cũng mang tên Jane.
Tôi
đã học được bài học từ gia đình Jane: việc đổ lỗi cho ai vì bất cứ chuyện gì là
không quan trọng. Đôi khi, nó chẳng có tác dụng gì.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
21:13
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Không bao giờ quá muộn - Hạt giống tâm hồn
Với tôi, sự trưởng thành bắt đầu ngay khi tôi có thể thú nhận lỗi lầm và tha thứ cho chính bản thân mình.
- Kimberly Kirberger
Cách
đây vài năm, khi tham dự khóa học về giao tiếp, giảng viên đã truyền đạt cho
chúng tôi một bài học về cách xử trí hết sức lạ lùng. Chúng tôi được yêu cầu suy
nghĩ và liệt kê ra tất cả những lỗi lầm hoặc những việc chưa chu toàn trong quá
khứ mà đến nay vẫn còn khiến mình hổ thẹn, day dứt.
Qua
tuần tiếp theo, cô giáo khuyến khích học viên lên thuyết trình trước lớp về đề
tài này. Vì đây là những mảng tối rất riêng tư và tế nhị trong đời mỗi cá nhân,
nên những người xung phong lên trình bày đều là những "bậc" dũng khí đầy mình.
He cứ ai đó đứng lên là danh sách những điều ân hận của tôi lại dài ra thêm, đến
hơn 101 việc. Cô giáo đề nghị chúng tôi tự tìm giải pháp để sửa chữa những hành
động đó, chuộc lại lỗi lầm xưa. Thật tình tôi rất phân vân, tự hỏi liệu cách này
có giúp cải thiện các mối giao tiếp của mình không hay là... trong đầu tôi hình
dung ra cảnh bị mọi người lạnh nhạt sau khi làm theo lời cô.
Sang
tuần sau nữa, người ngồi kế bên tôi giơ tay xin kể lại câu chuyện như sau:
"Đó
là sự kiện xảy ra khi tôi còn học trung học tại một thị trấn nhỏ thuộc bang
Iowa. Ngày ấy, chúng tôi chúa ghét Brown, viên cảnh sát trưởng nơi chúng tôi
sinh sống. Một đêm, tôi cùng hai đứa bạn quyết định chơi khăm ông ta. Sau khi
uống vài ly bia trong quán, chúng tôi xách thùng sơn ra bồn chứa nước công cộng
ngay giữa phố, rồi viết lên đó hàng chữ lớn đỏ rực: "Cảnh sát trưởng Brown là đồ
khốn!". Ngày hôm sau, hàng chữ chói chẳng ấy nổi bật dưới ánh mặt trời, đập ngay
vào mắt người dân ở khu phố vừa mới thức dậy. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, ông
Brown đã triệu được cả ba chúng tôi lên đồn cảnh sát. Hai bạn tôi thú nhận,
nhưng tôi thì chối phăng. Chẳng ai phát hiện ra điều đó cả.
Gần
hai mươi năm sau, nhân tham dự lớp học này, cái tên "Cảnh sát trưởng Brown" chợt
hiện trong danh sách lỗi lầm của tôi. Tôi không biết giờ ông ấy có còn sống hay
không. Cuối tuần rồi, tôi bèn gọi điện cho khu phố quê hương xưa, hỏi thăm thông
tin và được biết về một người tên là Roger Brown. Tôi liền liên lạc với người
này. Sau vài hồi chuông, người ở đầu dây bên kia nhấc máy:
-
Xin chào! - Tôi mở lời - Thưa, chú là cảnh sát trưởng Brown phải không ạ?
-
Phải - Tôi nghe sau vài giây im lặng.
-
À, cháu là Jimmy Calkin đây. Cháu muốn chú biết rằng chính cháu đã viết bậy lên
bồn nước dạo ấy.
Lại
im lặng, rồi bỗng ông nói như hét:
-
Tôi biết mà!
Và
rồi chúng tôi cùng nói chuyện vui vẻ và chân tình. Trước khi gác máy, ông Brown
bảo tôi:
-
Jimmy à, hồi ấy tôi cảm thấy thương thay cho cậu. Bởi vì hai bạn cậu đã trút bỏ
được gánh nặng do sự bồng bột của mình còn cậu vẫn phải mang nó theo suốt những
năm tháng vừa qua. Tôi cảm ơn cậu đã gọi điện cho tôi... vì lợi ích của chính
bản thân cậu. "
Câu
chuyện của Jimmy giúp tôi can đảm "gột sạch" từng tội trong 101 lỗi lầm quá khứ
của mình. Tuy phải mất gần hai năm, nhưng bù lại, điều đó lại là nguồn cảm hứng
thôi thúc tôi chọn cho mình một sự nghiệp chuyên hòa giải những xung đột. Cho dù
hoàn cảnh hay nguyên nhân bất hòa mà khách hàng của tôi nhờ gỡ rối có khó khăn
đến đâu đi nữa, lúc nào tôi cũng luôn tâm niệm một điều rằng: chẳng bao giờ quá
muộn để sửa chữa những sai lầm để bắt đầu một cuộc sống mới cả.
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
21:09
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Hạt giống tâm hồn
Hướng dẫn tạo nút Like và Share Facebook cho bài viết Blogger
Bạn muốn bài viết Wapsite của mình có nút like và Share để mọi người like và chia sẻ bài viết của bạn? Trong bài viết hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn tạo nút Like và Share facebook cho bài viết Blogspot (Blogger).
Demo
như sau:
Để tạo nút Like và
Share Facebook bạn cần có một ứng dụng Facebook.
Truy
cập: https://developers.facebook.com/apps/ để tạo ứng dụng (Chọn nền tảng trang
WEB nhé)
Với những bạn có ứng dụng rồi hoặc đã từng chèn comment Facebook thì
bạn có thể bỏ qua và theo dõi bước cuối luôn.
Sau
khi đã tạo ứng dụng bạn truy cập: Cài đặt -> Thông tin cơ
bản được giao diện như sau:
Chọn
+Thêm nền tảng :
Chọn Trang
Web :
Tiến
hành nhập địa chỉ Web của bạn.
Sau
đó bạn vào chỉnh sửa mẫu Template thêm code sau trước thẻ </body> thường ở
cuối cuối cùng mẫu.
Thay
đổi id ứng dụng 1317768701640855 thành id ứng dụng
của bạn.
Code:
<script>
window.fbAsyncInit = function() {
FB.init({
appId : '1317768701640855',
xfbml : true,
version : 'v2.8'
});
FB.AppEvents.logPageView();
};
(function(d, s, id){
var js, fjs = d.getElementsByTagName(s)[0];
if (d.getElementById(id)) {return;}
js = d.createElement(s); js.id = id;
js.src = "//connect.facebook.net/en_US/sdk.js";
fjs.parentNode.insertBefore(js, fjs);
}(document, 'script', 'facebook-jssdk'));
</script>
Như
hình sau:
Bạn
muốn thêm nút like và Share ở đâu thêm code này ở vị trí đó:
Code:
<div
class="fb-like"
data-share="true"
data-width="450"
data-show-faces="true">
</div>
Thông
thường mình chèn cuối bài viết sau code ( Ctrl + F tìm code sau và Pate sau
nó):
Code:
<data:post.body/>
Thêm
thuộc tính vào các thẻ Meta sau thẻ <head>:
Code:
<meta content='1317768701640855' property='fb:app_id'/>
Lời kết: Trên đây là cách tạo nút Like và Share Facebook cho bài viết Blogger-Blogspot cập nhật mới nhất, hi vọng với chia sẻ trên có thể giúp được các bạn phần nào, mọi góp ý nếu có thắc mắc các bạn comement bên dưới. .
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
10:16
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Blogger
Là nhà lãnh đạo thực thụ - Nguyên tắc thành công
Nguyên tắc 8: Là nhà lãnh đạo thực thụ
Người ta thường nói hiệu quả của việc lãnh đạo không nằm ở chỗ bạn làm gì, mà ở chỗ bạn là người thế nào. Thật ra điều này chỉ đúng một phần. Trong hoạt động lãnh đạo, việc bạn là ai rất quan trọng, và hiệu quả lãnh đạo cũng không thể tách rời với những gì bạn làm.
Điểm
khởi đau để trở thành người lãnh đạo có năng lực là bạn phải coi bản thân mình
như một hình mẫu, một tấm gương, là người đề ra các chuẩn mực cho nhân viên tuân
theo. Một trong những đức tính quan trọng nhất của người lãnh đạo là phải đặt ra
những tiêu chuẩn cao về tính trách nhiệm trong lối ứng xử của bản thân. Có thể
nói, bạn cần lãnh đạo nhân viên bằng việc làm gương, như thể có ai đó đang đi
theo bạn, bí mật ghi chép và quan sát từng hành động của bạn để làm theo. Bạn sẽ
dễ dàng trở thành người lãnh đạo nhờ thể hiện những tố chất lãnh đạo hơn là bắt
ép nhân viên làm theo những mệnh lệnh của bạn. Thay vì cố gắng khiến người khác
hành động theo yêu cầu của bạn, hãy tập trung tạo nên phong cách sống khiến
người khác phải ngưỡng mộ và muốn noi gương bạn dù bạn không nói lời nào.
Trong
kinh doanh, có rất nhiều loại quyền lực. Hai trong số đó là quyền lực nhân cách
và quyền lực địa vị.
Quyền
lực địa vị là quyền lực có được nhờ y vị trí của bạn trong tổ chức. Neu bạn trở
thành người
quản
lý công ty, bạn đương nhiên có những quyền hạn và đặc lợi nhất định gắn liền với
chức vụ đó. Bạn sẽ có quyền lãnh đạo, cho dù người khác có thích điều đó hay
không. Trong khi đó, quyền lực nhân cách là quyền lực bạn có nhờ nhân cách của
bạn. Mỗi tổ chức đều có những cá nhân có ảnh hưởng lớn và được mọi người tôn
trọng, dù vị trí của họ không cao. Đây là những người trở thành lãnh đạo nhờ
phẩm chất, nhân cách và cá tính của họ.
Có
năm phẩm chất một nhà lãnh đạo cần phải có. Đây là những phẩm chất bạn vốn đã có
ít nhiều và có thể tiếp tục phát triển để trở nên nổi bật hơn những người khác
trong một thời gian ngắn.
1. Thứ nhất là tầm nhìn.
Đây
là tố chất duy nhất và quan trọng nhất khiến cho nhà lãnh đạo trở nên khác biệt
so với một nhân viên. Người lãnh đạo có tam nhìn, còn nhân viên thì không. Người
lãnh đạo phải có khả năng tách mình ra để có cái nhìn toàn cảnh, trong khi nhân
viên bị vướng bân bởi những công việc thường ngày. Người lãnh đạo có khả năng dự
đoán tương lai và nhìn rõ nhiều khả năng, còn nhân viên là người bị công việc
trước mắt lôi cuốn đến không còn thời gian để nhìn nhân xa hơn về bản thân và
hành động của mình.
George
Bernard Shaw tóm tắt phẩm chất này của người lãnh đạo như sau: “Mọi người đều
nhìn vào thực trạng và hỏi ‘Tại sao lại như vây?’, còn tôi là nhìn vào những khả
năng và hỏi ‘Tại sao không thể như vây?’”.
Một
yếu tố quan trọng khác là khả năng chuyên môn. Giống như một vị tướng giỏi biết
chọn một địa thế để dàn trân, người lãnh đạo giỏi phải chọn một lĩnh vực mà anh
ta và những người khác sắp tham gia vào và phải trở thành chuyên gia trong lĩnh
vực đó. Là lãnh đạo, bạn phải thật thành thạo trong việc bạn làm, phải là người
giỏi nhất trong lĩnh vực của mình. Bạn phải có tầm nhìn xa trong việc phục vụ
khách hàng. Và không chỉ thể hiện tài năng trong công việc của bạn, mà phải
truyền cảm hứng cho người khác để họ làm theo.
2. Thứ hai và có lẽ là phẩm chất đáng kính trọng nhất của người lãnh đạo là lòng tự trọng.
Tự
trọng nghĩa là hoàn toàn trung thực trong tất cả những điều bạn nói, những việc
bạn làm. Lòng tự trọng nâng đỡ các phẩm chất khác. Trong vai trò lãnh đạo, lòng
tự trọng khiến cho bạn thừa nhân những khuyết điểm, nỗ lực để phát huy các thế
mạnh và bổ sung những thiết sót của mình. Tự trọng nghĩa là bạn nói sự thật và
chân thành trong mọi việc và mọi mối quan hệ. Tự trọng nghĩa là bạn thẳng thắn
với mọi người, trong mọi tình huống và không chịu thỏa hiệp một khi bạn tin rằng
mình đúng.
3. Thứ ba là lòng dũng cảm.
Đây
là phẩm chất quan trọng nhất tạo nên người lãnh đạo thực thụ.
Phẩm
chất này phải luôn hiện hữu trong lời nói và hành động của người lãnh đạo. Người
lãnh đạo muốn đạt được thành công, hạnh phúc và có khả năng thúc đẩy người khác
phát huy tối đa tài năng của họ thì không thể thiếu lòng dũng cảm.
Có
thể nói, không quá phức tạp để xây dựng tầm nhìn cho bản thân, cho những người
khác và sống tự trọng. Nhưng cần phải có lòng dũng cảm để theo đuổi tầm nhìn và
lòng tự trọng của bạn. Bạn cũng biết rằng, khi bạn đặt ra mục tiêu lớn hay tiêu
chuẩn cao cho mình, bạn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, cản trở. Bạn sẽ bị lôi
kéo phải từ bỏ tầm nhìn và nhân cách. Vì muốn người khác hợp tác, bạn sẽ dễ dàng
từ bỏ những nguyên tắc của mình. Và đây là lúc bạn cần lòng dũng cảm.
Lòng
dũng cảm kết hợp với lòng tự trọng là cơ sở của nhân cách. Biểu hiện thứ nhất
của lòng dũng cảm là khả năng giữ vững các nguyên tắc, niềm tin và chỉ thay đổi
khi bạn thấy thay đổi là đúng. Dũng cảm còn là khả năng đứng tách ra một cách tự
tin, dấn thân vào những lĩnh vực mới mẻ và đối mặt với những nghi ngại, những mơ
hồ khi bạn khởi nghiệp.
Hầu
hết mọi người đều muốn được an nhàn. Có thể ví điều này như từ căn nhà ấm cúng
mà bước ra ngoài trời lạnh lẽo. Một người bình thường khi thấy bên ngoài gió
lộng sẽ nhanh chóng trở lại ngôi nhà của mình để được ấm áp. Người lãnh đạo thực
sự không như vây. Anh ta phải đủ dũng cảm để vượt lên những điều thông thường,
để đối mặt với những thách thức dù không ai đảm bảo rằng anh sẽ thành công. Khả
năng “dũng cảm đi tới những nơi chưa ai từng đặt chân tới” chính là điểm phân
biệt giữa một người lãnh đạo thực thụ và một người bình thường. Bạn phải xây
dựng được hình ảnh đó, nếu bạn muốn vượt lên những người bình thường. Hình ảnh
này cũng sẽ tạo cảm hứng và động lực cho người khác để họ vượt qua những giới
hạn của họ.
Alexander
Đại Đe, Hoàng đế của , là một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại nhất mọi thời đại.
Ông trở thành hoàng đế lúc mới 19 tuổi sau khi cha ông, Hoàng đế Philip Đệ Nhị
bị ám sát. Trong suốt 11 năm sau đó, ông đã chinh phục gần như toàn thế giới
thời đó và lãnh đạo đội quân của mình chiến thắng rất nhiều đội quân hùng mạnh
hơn.
Ngay
cả khi nắm quyền lực tối cao, trở thành ông chủ của toàn thế giới và vị Hoàng đế
vĩ đại nhất mọi thời đại Alexander vẫn tuốt kiếm ra trước mỗi trân đánh và dẫn
đoàn quân tiến lên. Ông vẫn luôn lãnh đạo bằng cách làm gương cho người khác.
Ông nhân thấy rằng không thể đòi hỏi các chiến binh xả thân, nếu bản thân ông
không bằng hành động của mình chứng minh niềm tin tuyệt đối vào chiến thắng.
Hình ảnh Alexander lao về phía trước đã động viên binh sĩ và biến họ trở thành
đội quân bất khả chiến bại.
4. Thứ tư là tư duy hiện thực.
Tư
duy hiện thực là một hình thức trung thực về tinh thần. Người có tư duy hiện
thực luôn nhìn thế giới như vốn có của nó, chứ không phải như ý muốn chủ quan
của mình. Tư duy khách quan, thoát khỏi ảo giác là dấu hiệu của người lãnh đạo
thực thụ. Những người có tư duy hiện thực không tin vào sự may mắn, không hi
vọng vào phép màu, không mong thoát khỏi những nguyên tắc kinh doanh cơ bản,
không ngồi yên chờ đợi thành quả và không hi vọng khó khăn sẽ tự chúng biến
mất.
Người
lãnh đạo có khả năng thúc đẩy nhân viên luôn nhìn mọi vật chính xác với bản chất
của chúng và khuyến khích người khác làm tương tự. Bạn phải chấp nhân thực tế,
dù thực tế có như thế nào. Bạn phải cư xử với mọi người một cách trung thực và
nói với họ chính xác điều bạn cho là đúng. Điều này không có nghĩa lúc nào bạn
cũng đúng, nhưng bạn sẽ luôn nói thật nhất có thể.
Thứ
năm là tinh than trách nhiệm. Đây có lẽ là phẩm chất khó duy trì nhất. Đối lập
với trách nhiệm là bào chữa, biện minh, là đổ lỗi cho người khác và tỏ ra chán
nản, tức giận, bất mãn với mọi người vì những gì họ làm hoặc không làm cho
bạn.
5. Cuối cùng, bạn phải hành động.
Bạn
phải hiểu rằng sự chuẩn bị về tinh thần và nhân cách chỉ là để
phục
vụ cho hành động. Điều quan trọng là bạn phải hành động chứ không phải chỉ nói
mà thôi. Biểu hiện của người lãnh đạo thực thụ là anh ta đi đầu trong hành động,
anh ta sẵn sàng đi tiên phong. Anh ta phải làm gương cho người khác, phải làm
những việc anh ta muốn người khác làm.
Bạn
sẽ trở thành người lãnh đạo có khả năng thúc đẩy người khác, nếu bạn biết tự
thúc đẩy mình. Và bạn thúc đẩy mình bằng cách nỗ lực để trở thành chuyên gia
trong lĩnh vực của mình, tân tâm để làm tất cả những gì bạn có thể, cố gắng hết
sức để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Bạn tạo động lực cho chính mình và những
người khác còn bằng việc luôn tìm cách giúp đỡ người khác sống tốt hơn và đạt
được mục tiêu của họ. Bạn sẽ trở thành người lãnh đạo như vây nhờ việc người
khác tôn trọng và muốn giúp đỡ bạn.
Nguồn: Brian
Tracy
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
00:17
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Phát triển bản thân
Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017
Tạo năng lượng cho bản thân - Nguyên tắc thành công
NguNguyên tắc 8: Là nhà lãnh đạo thực thụ
Người ta thường nói hiệu quả của việc lãnh đạo không nằm ở chỗ bạn làm gì, mà ở chỗ bạn là người thế nào. Thật ra điều này chỉ đúng một phần. Trong hoạt động lãnh đạo, việc bạn là ai rất quan trọng, và hiệu quả lãnh đạo cũng không thể tách rời với những gì bạn làm.
Trong kinh doanh, có rất nhiều loại quyền lực. Hai trong số đó là quyền lực nhân cách và quyền lực địa vị.
Quyền lực địa vị là quyền lực có được nhờ y vị trí của bạn trong tổ chức. Neu bạn trở thành người
quản lý công ty, bạn đương nhiên có những quyền hạn và đặc lợi nhất định gắn liền với chức vụ đó. Bạn sẽ có quyền lãnh đạo, cho dù người khác có thích điều đó hay không. Trong khi đó, quyền lực nhân cách là quyền lực bạn có nhờ nhân cách của bạn. Mỗi tổ chức đều có những cá nhân có ảnh hưởng lớn và được mọi người tôn trọng, dù vị trí của họ không cao. Đây là những người trở thành lãnh đạo nhờ phẩm chất, nhân cách và cá tính của họ.
Có năm phẩm chất một nhà lãnh đạo cần phải có. Đây là những phẩm chất bạn vốn đã có ít nhiều và có thể tiếp tục phát triển để trở nên nổi bật hơn những người khác trong một thời gian ngắn.
1. Thứ nhất là tầm nhìn.
George Bernard Shaw tóm tắt phẩm chất này của người lãnh đạo như sau: “Mọi người đều nhìn vào thực trạng và hỏi ‘Tại sao lại như vây?’, còn tôi là nhìn vào những khả năng và hỏi ‘Tại sao không thể như vây?’”.
Một yếu tố quan trọng khác là khả năng chuyên môn. Giống như một vị tướng giỏi biết chọn một địa thế để dàn trân, người lãnh đạo giỏi phải chọn một lĩnh vực mà anh ta và những người khác sắp tham gia vào và phải trở thành chuyên gia trong lĩnh vực đó. Là lãnh đạo, bạn phải thật thành thạo trong việc bạn làm, phải là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình. Bạn phải có tầm nhìn xa trong việc phục vụ khách hàng. Và không chỉ thể hiện tài năng trong công việc của bạn, mà phải truyền cảm hứng cho người khác để họ làm theo.
2. Thứ hai và có lẽ là phẩm chất đáng kính trọng nhất của người lãnh đạo là lòng tự trọng.
3. Thứ ba là lòng dũng cảm.
Phẩm chất này phải luôn hiện hữu trong lời nói và hành động của người lãnh đạo. Người lãnh đạo muốn đạt được thành công, hạnh phúc và có khả năng thúc đẩy người khác phát huy tối đa tài năng của họ thì không thể thiếu lòng dũng cảm.
Có thể nói, không quá phức tạp để xây dựng tầm nhìn cho bản thân, cho những người khác và sống tự trọng. Nhưng cần phải có lòng dũng cảm để theo đuổi tầm nhìn và lòng tự trọng của bạn. Bạn cũng biết rằng, khi bạn đặt ra mục tiêu lớn hay tiêu chuẩn cao cho mình, bạn sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, cản trở. Bạn sẽ bị lôi kéo phải từ bỏ tầm nhìn và nhân cách. Vì muốn người khác hợp tác, bạn sẽ dễ dàng từ bỏ những nguyên tắc của mình. Và đây là lúc bạn cần lòng dũng cảm.
Lòng dũng cảm kết hợp với lòng tự trọng là cơ sở của nhân cách. Biểu hiện thứ nhất của lòng dũng cảm là khả năng giữ vững các nguyên tắc, niềm tin và chỉ thay đổi khi bạn thấy thay đổi là đúng. Dũng cảm còn là khả năng đứng tách ra một cách tự tin, dấn thân vào những lĩnh vực mới mẻ và đối mặt với những nghi ngại, những mơ hồ khi bạn khởi nghiệp.
Hầu hết mọi người đều muốn được an nhàn. Có thể ví điều này như từ căn nhà ấm cúng mà bước ra ngoài trời lạnh lẽo. Một người bình thường khi thấy bên ngoài gió lộng sẽ nhanh chóng trở lại ngôi nhà của mình để được ấm áp. Người lãnh đạo thực sự không như vây. Anh ta phải đủ dũng cảm để vượt lên những điều thông thường, để đối mặt với những thách thức dù không ai đảm bảo rằng anh sẽ thành công. Khả năng “dũng cảm đi tới những nơi chưa ai từng đặt chân tới” chính là điểm phân biệt giữa một người lãnh đạo thực thụ và một người bình thường. Bạn phải xây dựng được hình ảnh đó, nếu bạn muốn vượt lên những người bình thường. Hình ảnh này cũng sẽ tạo cảm hứng và động lực cho người khác để họ vượt qua những giới hạn của họ.
Alexander Đại Đe, Hoàng đế của , là một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại nhất mọi thời đại. Ông trở thành hoàng đế lúc mới 19 tuổi sau khi cha ông, Hoàng đế Philip Đệ Nhị bị ám sát. Trong suốt 11 năm sau đó, ông đã chinh phục gần như toàn thế giới thời đó và lãnh đạo đội quân của mình chiến thắng rất nhiều đội quân hùng mạnh hơn.
Ngay cả khi nắm quyền lực tối cao, trở thành ông chủ của toàn thế giới và vị Hoàng đế vĩ đại nhất mọi thời đại Alexander vẫn tuốt kiếm ra trước mỗi trân đánh và dẫn đoàn quân tiến lên. Ông vẫn luôn lãnh đạo bằng cách làm gương cho người khác. Ông nhân thấy rằng không thể đòi hỏi các chiến binh xả thân, nếu bản thân ông không bằng hành động của mình chứng minh niềm tin tuyệt đối vào chiến thắng. Hình ảnh Alexander lao về phía trước đã động viên binh sĩ và biến họ trở thành đội quân bất khả chiến bại.
4. Thứ tư là tư duy hiện thực.
Người lãnh đạo có khả năng thúc đẩy nhân viên luôn nhìn mọi vật chính xác với bản chất của chúng và khuyến khích người khác làm tương tự. Bạn phải chấp nhân thực tế, dù thực tế có như thế nào. Bạn phải cư xử với mọi người một cách trung thực và nói với họ chính xác điều bạn cho là đúng. Điều này không có nghĩa lúc nào bạn cũng đúng, nhưng bạn sẽ luôn nói thật nhất có thể.
Thứ năm là tinh than trách nhiệm. Đây có lẽ là phẩm chất khó duy trì nhất. Đối lập với trách nhiệm là bào chữa, biện minh, là đổ lỗi cho người khác và tỏ ra chán nản, tức giận, bất mãn với mọi người vì những gì họ làm hoặc không làm cho bạn.
5. Cuối cùng, bạn phải hành động.
phục vụ cho hành động. Điều quan trọng là bạn phải hành động chứ không phải chỉ nói mà thôi. Biểu hiện của người lãnh đạo thực thụ là anh ta đi đầu trong hành động, anh ta sẵn sàng đi tiên phong. Anh ta phải làm gương cho người khác, phải làm những việc anh ta muốn người khác làm.
Bạn sẽ trở thành người lãnh đạo có khả năng thúc đẩy người khác, nếu bạn biết tự thúc đẩy mình. Và bạn thúc đẩy mình bằng cách nỗ lực để trở thành chuyên gia trong lĩnh vực của mình, tân tâm để làm tất cả những gì bạn có thể, cố gắng hết sức để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Bạn tạo động lực cho chính mình và những người khác còn bằng việc luôn tìm cách giúp đỡ người khác sống tốt hơn và đạt được mục tiêu của họ. Bạn sẽ trở thành người lãnh đạo như vây nhờ việc người khác tôn trọng và muốn giúp đỡ bạn.
Nguồn: Brian Tracyyên tắc 7 : mài
Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
03:26
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Phát triển bản thân
Hot girl tiên nữ Trung Quốc bên hồ đẹp mê hồn
Bộ ảnh Tiểu Tiên Nữ và Tiểu Bình bên hồ cùng kỹ xảo chụp ảnh chuyên nghiệp, khiến người xem như lạc vào thế giới thần tiên.
Bộ
ảnh mới mang tên "Tiểu Tiên Nữ và Tiểu Bình Quả" của nhiếp ảnh gia Trung
Quốc Lý Tiểu Lôi được cộng đồng mạng Trung Quốc đang liên tục chia sẻ và bình
luận sôi nổi. Với kỹ xảo chụp ảnh chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia Lý Tiểu Lôi và
sự xuất hiện của của 2 thiên thần nổi tiếng Trung Quốc là "hot girl bán hàng
online" cùng "thiên thần nhí" An Kỳ Nhĩ (có nickname là Apple), bộ ảnh càng gây
được tiếng vang trong dư luận.













Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
01:08
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Ảnh đẹp
Hot girl trung quốc bán hàng online Mễ Tiểu Tiên Nữ
Thông tin hot girl Mễ Tiểu Tiên Nữ
Cô gái hot girl trung quốc có nick name Mễ Tiểu Tiên Nữ là một trong những hot girl 9x được nhiều người biết đến nhất mạng xã hội Trung Quốc.
Sinh ngày 12/2/1993
Quê quán: Tỉnh Hồ Nam
Tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Tây An.
Tiểu Tiên Nữ thu hút bởi ngoại hình nhỏ nhắn, vẻ đẹp mong
manh với mái tóc dài dịu dàng và biểu cảm cực kute.




















Người đăng:
seodlti@gmail.com
vào lúc
00:59
0
nhận xét
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Ảnh đẹp
